[Dịch] Loạn Thế Thư

/

Chương 1: Mộng (1)

Chương 1: Mộng (1)

[Dịch] Loạn Thế Thư

Cơ Xoa

6.671 chữ

27-11-2024

Trong giảng đường, một vị giáo sư tinh thần phấn chấn đang hào hứng giảng về thời Ngũ Đại Thập Quốc.

Bỗng có tiếng ngáy phì phò đột ngột vang lên cắt đứt bài giảng, vị giáo sư mặt không biến sắc nhìn về chỗ phát ra tiếng động ấy. Các bạn học cũng nín cười quay đầu lại, nơi hàng ghế cuối cùng, một thiếu niên cao to đang gục đầu ngủ say như chết.

- Lại là hắn.

- Triệu Trường Hà gần đây có vấn đề gì thế nhỉ, rõ ràng là kiện tướng thể thao tràn đầy sức sống, lại có vẻ như trâu mệt chết? Đây là ngày dạo kỹ viện đêm đọc Xuân Thu đến mức độ nào a?

Bạn cùng phòng của y chán nản trả lời:

- Không có, cậu ta dạo gần đây ngày nào cũng gặp ác mộng, nửa đêm người đầy mồ hôi bừng tỉnh, có đôi khi còn sợ hãi hét toáng lên, báo hại bọn tôi chẳng ai ngủ được.

- Đây bị quỷ nhập vào người rồi...?

Tiếng xì xào làm không khí lớp học trở nên ồn ã, chẳng ai để ý đến bài học nữa. Viên giáo sư lắc đầu, cũng không buồn đánh thức kẻ say giấc nồng kia, chỉ điềm tĩnh gõ tay vào bục giảng nghiêm giọng:

- Tiếp tục học.

Triệu Trường Hà lúc này nào ý thức được ác mộng của y đã nghiêm trọng đến độ không chỉ trong đêm, mà hiện tại ngay cả khi ngủ gục trong lớp học cũng đã tràn đến rồi.

Tiếng lao xao mơ mơ màng màng truyền vào tai y, trong mộng lại hóa thành từng đợt âm thanh tán loạn, tiếng bước chân, tiếng la giết, tiếng mắng chửi, tiếng kêu gào thảm thiết cùng với tiếng binh khí ào ào va chạm nhau trộn thành một mảnh hỗn độn.

Hoàn cảnh rất nhanh trở nên rõ ràng, Triệu Trường Hà biết ác mộng mấy ngày hôm nay lại một lần nữa tiếp diễn. Mỗi lần y đều thấy mình hóa thành nhân vật trong kịch cổ trang võ hiệp, tại những hoàn cảnh khác nhau chém giết đẫm máu.

Y cảm thấy sức nặng quen thuộc, trong tay Triệu Trường Hà đang cầm một thanh khoát đao nặng nề dài chừng hơn 1,5m, rộng quá 10cm. Y phải gian nan dùng hai tay nắm chặt chuôi đao, vì độ dài quá cỡ nên một tay căn bản chẳng thể vung nổi thứ đồ chơi này.

Lần đầu tiên y gặp ác mộng vốn không có vũ khí, tay không tấc sắt bị người đuổi theo chém, hoảng hốt chạy bừa đến một thi thể gần đó nhặt đao lên. Từ đó mỗi lần vào ác mộng cũng đều có nó, không đến nỗi vô hại như trước.

Trần Trường Hà không biết liệu trong hiện thực có loại đao kỳ lạ này hay không, cảm giác cầm nắm quá nặng nề khiến y chẳng cách nào di chuyển liên tục. Đây hẳn không phải là vũ khí thông thường, nhưng ít nhất trong chiến đấu của đám tôm tép như y tỏ ra đặc biệt hữu dụng. Chỉ cần vung tay...

- Vù!

Đao phong xé gió lao đến, Triệu Trường Hà chợt quát một tiếng, lắc eo mượn lực mang trường đao quét ngang. Một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân được y dùng đến thuận tay, dọa cho kẻ tập kích mồ hôi lạnh ướt sũng, vô thức nắm trường kiếm trong tay chống đỡ.

Bang một tiếng, trường kiếm đứt gãy, đầu bay lên, chỉ lưu lại một cỗ thi thể run rẩy nắm đoạn kiếm gãy, nơi cổ họng máu tươi ào ạt chảy xuống.

Bẻ gãy nghiền nát.

- Trường kiếm dao găm cũng muốn chém gãy khoát đao? Cái thế sự này thật là...

Đứng trước thi thể cụt đầu còn đang phun ra sương máu, Triệu Trường Hà đã không còn cảm giác khó chịu như lần đầu, thoải mái đến chửi bậy rồi.

Bỗng nhiên sau lưng y truyền đến một luồng duệ khí như có như không, Triệu Trường Hà trong nháy mắt trở nên căng thẳng, rùng mình đến da gà đều nổi lên.

Có người đánh lén.

Y vô ý thức quay người, một thanh chủy thủ không tiếng động từ phía bên phải sượt qua, mang theo làn gió thơm vụt sát người y.

Nếu như nói khoát đao này có nhược điệm trí mạng gì đó, thì chắc chắn là động tác quá chậm chạp. Khi Triệu Trường Hà cố gắng kéo đao vòng sang đã trễ một nhịp.

Trong nháy mắt chủy thủ vồ hụt, một thân ảnh như quỷ mị thoắt sang bên trái y, chủy thủ linh hoạt cắt qua cổ họng. Lập tức, cảm giác đau đớn nhập vào xương cốt, làm mộng cảnh vỡ nát.

Dư ảnh cuối cùng đọng lại trong mắt là một bóng dáng nữ nhân uyển chuyển đang cười khẽ rời đi.

Triệu Trường Hà giận dữ gào thét:

- Lại là ngươi cái con yêu nữ này, ông mày sớm muộn cũng có một ngày giết chết ngươi.

Lời vừa ra khỏi miệng y bỗng giật mình tỉnh ngộ, yết hầu đều bị cắt rồi, làm sao có thể mắng chửi hùng hồn như thế?

Triệu Trường Hà hai mắt len lén mở ra đã thấy phía trước là lớp học lặng ngắt như tờ, từ giáo sư đến bạn học đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình.

Chỉ thấy vị giáo sư già mặt không biểu tình hỏi:

- Cùng yêu nữ làm sao, mời vị bạn học này nói ra tỉ mỉ xem nào?

- ...

Xã hội tính thảm liệt tử vong, so với cắt yết hầu còn đau nhức hơn.

Giáo sư tức giận gào thét:

- Ta nhịn ngươi rất lâu rồi, ra ngoài cửa đứng đến khi tỉnh thì thôi.

Triệu Trường Hà yên lặng ra ngoài giảng đường, trực tiếp rời khỏi trường. Trước giờ y vốn chẳng phải loại học sinh ngoan ngoãn theo khuôn phép, huống hồ hiện tại tinh thần đang hoảng loạn, nào có tâm tình chịu phạt.

Hắn hiện tại suốt ngày chìm trong chiến trường đẫm máu, áp lực tinh thần đè ép đại não đến ngạt thở, ban đêm đi ngủ lại còn mệt hơn so với ban ngày. Cứ tiếp tục thế này, thân thế chẳng mấy chốc sẽ sụp đổ, thần tẫn nhân vong. Mà ác mộng này lại chân thật đến thế, mỗi lần bị loạn đao chém chết, hay đánh lén chặt đứt yết hầu, thậm chí mờ mịt chết dưới đại chiêu của kẻ nào đó, cái cảm giác tim đập chân run cùng thân thể đau đớn kia như thực chất. Đủ đem một người bình thường ép đến điên khùng.

Dù có tìm đến bác sĩ của trường đại học, vị bác sĩ kia cũng nửa đùa nửa thật mà bảo Triệu Trường Hà đọc tiểu thuyết, chơi trò chơi đến nhập ma rồi, kiến nghị nên tạm thời rời xa internet, chỉ thiếu chút nữa bảo y nên sốc điện não trị tâm thần.

Nhưng Triệu Trường Hà biết mình đã rất lâu không đụng đến trò chơi trên mạng, huống hồ tình huống y gặp cùng những trò chơi kia cũng không giống nhau, chỉ có một ít đồ vật huyền huyễn võ hiệp tương tự mà thôi. Còn lại đều là đao thương kiếm kích, không chút liên quan nào đến trò chơi trên mạng của y.

Còn đọc tiểu thuyết đến nhập ma? Đáng tiếc từ lúc Triệu Trường Hà vụng trộm đăng tiểu thuyết lên Quidian lại bị thư hữu đau đớn vùi dập giữa chợ, đã thái giám mấy tháng,ngay cả app cũng đều không buồn mở nữa.

Nên bình thường thời gian của y đều dành để chơi bóng, tập thể hình, thậm chí còn là hội viên câu lạc bộ cung tiễn, đời sống lành mạnh biết bao. Tại sao lại bị thế này?

Triệu Trường Hà kéo tấm thân mệt mỏi rời khỏi trường, đang trong giờ học nên đường phố tương đối thưa thớt, khung cảnh ngập tràn quạnh quẽ. Phá lệ có vài đôi cẩu nam nữ trốn học dạo phố, tụ họp quanh quán lòng nướng ven trường, ngươi một ngụm ta một ngụm làm Triệu Trường Hà mắt trợn trắng.

Hắn chỉ muốn cầm lấy lòng nướng nhét vào mồm yêu nữ kia.

Kỳ thật cẩu độc thân trong lòng vẫn vô cùng ghen ghét a...Triệu Trường Hà bĩu môi dời mắt khỏi đám cẩu nam nữ đang ân ân ái ái, bỗng nhiên lách người chui vào một hẻm nhỏ gần trường học.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!